Review: Ngã Dục Phong Thiên

bởi Ngũ Gia
Ngã dục phong thiên

Ngã dục phong thiên

Sau thành công của Tiên Nghịch, Cầu Ma thì Nhĩ Căn viết tiếp bộ này. Theo ý kiến nhiều người thì Ngã dục phong thiên không hay bằng 2 bộ trước. Nhưng với mình thì bộ này vẫn có nét độc đáo riêng, tác giả viết chắc tay hơn, bố cục từ đầu đến kết thúc hợp lý, đọc cảm giác khá thỏa mãn, kể cả phần ngoại truyện đều rất đáng đọc. Truyện yy nhưng không não tàn, có âm mưu, có hài hước, có tình cảm, có bi thương, có kích thích…. và nhiều thứ nữa, mình đánh giá bộ này vẫn là siêu phẩm tiên hiệp.

Truyện: Ngã dục phong thiên

Tác giả: Nhĩ Căn

Thể loại: Tiên Hiệp

Tình trạng: Hoàn thành

Truyện kể về thư sinh ham tài Mạnh Hạo (chắc có thể vì nghèo nên mới ham tài), hắn ba năm liền thi không đỗ, sau một lần cơ duyên được gia nhập Kháo Sơn tông, bắt đầu tu tiên từ đó. Đây là cách mở đầu truyện mình rất thích ở thể loại tiên hiệp, không gia tộc, không phế vật, không từ hôn, không bị khinh bỉ…

Khi ngươi nhân sinh bế tắc lại gặp được tiên duyên? Là phúc hay là họa? Nhiều người cầu cả đời trải qua bình thường, chẳng qua là họ không thể làm gì khác hơn mà thôi. Nếu có thể tu tiên, có ai không muốn?

Truyện này mình rất thích dàn nhân vật phụ đặc biệt là Kháo Sơn lão tổ (tính cách rất thực tế, bá đạo, nhưng hay bị ăn thiệt thòi bởi Mạnh Hạo), Anh vũ (tự nhận mình là Ngũ gia, vì chỉ biết đếm đến năm, số năm đối với hắn là vô cùng lớn), và Bì đống (gọi mình là Tam gia, tương tự chỉ biết đếm đến ba :v). Đây là 3 nhân vật gây cười nhiều nhất trong truyện.

Mở đầu truyện đã có một chân lý nhân sinh của Kháo Sơn lão tổ mà mình thấy rất đúng, rất thích, rất đồng tình:

“Bị nhóc béo khóc tâm phiền, Mạnh Hạo dứt khoát cầm lấy vải đay thô trong áo sách nhỏ, khoanh chân ngồi ở trên giường trở mình thoạt nhìn, mở ra tờ thứ nhất, xem hết câu nói đầu tiên, Mạnh Hạo có chút trợn mắt há hốc mồm.

“Người khi có chỗ dựa, phàm nhân sẽ có cả đời phú quý, tu sĩ sẽ có cả đời không lo, nhập ta Kháo Sơn tông, lão phu tựu là chỗ dựa.” Cái này là sách nhỏ ở bên trong mở sách ngữ, lạc khoản là Kháo Sơn lão tổ.

Rải rác mấy chục chữ, nhưng lại lộ ra một cỗ khó tả bá khí, càng có trần trụi tìm chỗ dựa ngôn luận, lại để cho Mạnh Hạo sửng sốt một chút, đột nhiên cảm giác được những lời này rất có đạo lý.

“Kháo Sơn tông, hẳn là cái này là Kháo Sơn tông chân ý, làm người phải tìm chỗ dựa, tìm được chỗ dựa sau cả đời phú quý không lo.” Mạnh Hạo càng nghĩ càng cảm thấy những lời này phi thường chính xác, nghĩ đến mình nếu là có một đại quan làm chỗ dựa, há có thể liên tục thi rớt ba lượt. Cảm khái lúc đối với cái này chưa bao giờ thấy qua Kháo Sơn lão tổ, ẩn ẩn đã có tôn kính, hắn cảm thấy nhân sinh một loại phiến đại môn, giờ phút này theo những lời này, đã từ từ mở ra.

Truyện này viết về tình cảm không nhiều nhưng phải nói là rất hay, mối tình bình thường nhưng khắc cốt ghi tâm của Mạnh Hạo và Hứa Thanh, tất cả bắt đầu chỉ vì 1 bình “Trú nhan đan”. Mình thích kiểu nữ chính như Hứa Thanh, đơn giản, bình lặng, ít nói, nhưng rất thấu hiểu, sẵn sàng hi sinh vì người mình yêu. (gần giống Lý Mộ Uyển trong Tiên Nghịch).

Truyện có nhiều đoạn tác giả viết rất cảm động, sâu sắc, dưới đây mình xin trích một số đoạn:

Đoạn viết về Huyết thần chó ngao tử chiến thủ hộ Mạnh Hạo:

“Bốn phía rất yên tĩnh, đỉnh núi chỉ có một người một chó, một cái bất động, một cái nằm sấp, như vĩnh hằng đi đến thủ hộ.

Mạnh Hạo nhìn chó ngao, một loại ấm áp tại đáy lòng hắn chưa bao giờ có thâm tầng, từ từ lan tràn ra, đây chỉ là một tiểu cẩu, một con huyết thần không có quá nhiều linh trí, nhưng nó… đối với mình nơi này, bất ly bất khí, cho dù là hôm nay cục diện như thế, nhưng nó như cũ không có rời đi, mà là thủ hộ tại chính mình nơi này.

Chỉ sợ nó bị thương, chỉ sợ nó mỏi mệt , chỉ sợ nó tiếp tục như vậy chiến xuống, luôn luôn tử vong một khắc.

Nhưng nó, vẫn là thủ hộ ở bên người Mạnh Hạo, cho đến sáng sớm, cho đến dưới chân núi nổ vang phá vỡ bình tĩnh, có bốn đạo có thể so với Kết Đan khí tức lao ra, nương theo mà đến chính là đại lượng dã nhân gào thét hướng ngọn núi mà đến.

Nó… quay đầu lại tựa như nhìn Mạnh Hạo một cái, lè lưỡi liếm một chút tay Mạnh Hạo, xoay người lúc gầm nhẹ chi âm hung tàn, bỗng nhiên lao ra.

Mạnh Hạo nằm ở nơi đó, nhất động bất năng động, hắn chỉ có thể nhìn chó ngao lao ra, hắn thậm chí đầu đều không thể chuyển động, có thể nhìn qua, chỉ có nửa cái thế giới, hắn nhìn không thấy tới dưới chân núi.

Nhưng bên tai tê minh cùng thê lương kêu thảm thiết, lại là suốt kéo dài cả ngày, này cả ngày, Mạnh Hạo không biết phía ngoài rốt cuộc kịch liệt đến loại trình độ nào, nhưng hắn vẫn rõ ràng cảm nhận được, này cả ngày, chính mình bốn phía, không có nửa thân ảnh có thể bước vào mười trượng.

Cho đến ban đêm, chẳng qua là bốn phía lần nữa an tĩnh lại, lần này, ước chừng đã qua một nén nhang thời gian, chó ngao mới từ từ trở lại Mạnh Hạo bên người, gục ở chỗ này, phần lưng của nó đã vỡ vụn, ngay cả bước đi đều có chút khó khăn, chân của nó đã vừa bị chém đứt một cái, ngay cả mới vừa dài ra không bao lâu sắc bén hàm răng, hôm nay tất cả cũng vỡ vụn một cái.

Khí tức của nó càng thêm suy yếu, bộ lông rơi lả tả, máu tươi chảy xuôi, nó gục ở chỗ này, lè lưỡi đi liếm Mạnh Hạo, phát ra rất nhỏ tê minh, tựa như ở gọi về Mạnh Hạo, tựa như như nói cái gì.

Tựa hồ, nó cả ngày giết chóc cùng mỏi mệt, chỉ vì giờ khắc này, có thể ở Mạnh Hạo bên người, có thể làm cho Mạnh Hạo giơ tay lên, tới chạm tới đầu của mình, bởi vì ở đáy lòng của nó, Mạnh Hạo… Là thân nhân của nó, cùng nó cùng nhau chiến, cùng nó cùng nhau trưởng thành , cho ăn nó ăn đan dược, nhìn về phía chính mình , ánh mắt mang theo khích lệ, mang theo ôn hòa .

Đây hết thảy, khiến nó đơn giản – ý thức, đối với Mạnh Hạo nơi này sinh ra tín nhiệm, sinh ra lệ thuộc vào, cũng sinh ra thủ hộ.”

Đoạn kể về chuyện tình của một viên đan dược, và một gốc Thanh Mộc:

“Ta lúc mới sinh ra, Thanh Mộc cùng ta, ta khoái hoạt lúc, hắn tại, ta mê mang lúc, hắn tại, như vậy hắn chết cũng tốt, Quy Khư cũng thế, ta cũng sẽ biết một mực tại bên cạnh của hắn, kiếp nầy, kiếp sau, sinh, cùng một chỗ, chết. . . Cũng cùng một chỗ.”

“Cái này là của ta nói, không làm cái này trong trời đất cùng thiên đồng thọ ngụy tiên, chỉ đi tự chính mình mà nói. . . Chỉ làm tự chính mình. . .”

“Ngươi là đan, ta là mộc, một năm kia, ngươi xuất hiện tại trước mặt của ta. . . Từ khi người này sinh không hề chỉ có Thanh sắc.

Ta là đan, ngươi là mộc, một năm kia, ta mở mắt ra, thấy được ngươi. . . Từ nay về sau tánh mạng không còn là cô tịch.

Có đôi khi, cả đời, chỉ vì năm đó một hồi gặp nhau.”

Đoạn kể về tình cảm phụ tử của Mạnh Hạo và Kha Vân Hải:

Thanh âm này, như như gió, thổi qua mọi người trái tim, thổi bay từng vòng rung động, tạo nên bọn hắn trong lòng trí nhớ, tựa hồ nhớ lại từng đã là chính mình.

Tại đây trong hồi ức, mỗi người đều bất đồng, phảng phất một cái lớn lên hài tử, nhìn mình phụ thân uốn lượn ở dưới lưng, trong nháy mắt phát hiện, nguyên lai phụ thân đã lão… Đáy lòng có chua xót.

Phảng phất là nhớ lại từng đã là tuổi nhỏ, đối mặt phụ thân nghiêm khắc, đáy lòng sinh ra phản nghịch, từng tại trong lòng nói xong: “Đừng nói nhiều rồi!”

Có thể cho đến nhiều năm, đối mặt đầu đầy tóc trắng lão nhân nằm ở trên giường bệnh, ngươi cầm chặt hắn gầy gò tay, chảy nước mắt, nội tâm nhẹ lẩm bẩm: “Nói thêm nữa một ít a… Phụ thân của ta.”

Rất nhiều người, trong lúc bất tri bất giác, buông xuống hết thảy tu hành, kinh ngạc nhìn xem đỉnh núi, không biết mình đã ở cái này hồi ức ở bên trong, nước mắt chảy xuống.

Càng ngày càng nhiều đệ tử, nguyên một đám trầm mặc, tại thanh âm này ở bên trong, trong đầu của bọn hắn, nhấc lên từng màn thuộc tại trí nhớ của mình.

Phụ thân hút thuốc thương, dưới trời chiều nếp nhăn gương mặt, quay đầu lại lúc, mang theo lại để cho người thoáng cái bình tĩnh dáng tươi cười, vuốt ve đầu của mình.

Ánh mặt trời ở bên trong, ta cưỡi phụ thân trên cổ, bị giơ lên cao cao lúc, tiếng cười của ta mang theo khoái hoạt, khi đó ta đây, không biết mình tiếng cười, tựu là phụ thân khoái hoạt.

Cặp kia vững vàng tay, ta không muốn chứng kiến dần dần khô gầy…

Đã từng, đối mặt ngài giơ lên tay, ta từng trợn mắt nhìn, thậm chí ra tay phản kháng, đóng sập cửa mà đi lúc, không có chứng kiến ngài run rẩy thân thể, thất vọng ánh mắt.

Cho đến ngày nào đó đêm mưa, bệnh nặng tại giường ta đây, mở ra mông lung hai mắt, thấy được ngài đã tóc trắng thân ảnh quỳ lạy tại Thần linh trước cầu nguyện, vì bệnh của ta, bận rộn, bán của cải lấy tiền mặt hết thảy, chỉ vi con của mình, có thể khỏi hẳn.

Một khắc này, tay của ta đang run, lòng ta tại xé, ta muốn mở to miệng, nói một tiếng… Phụ thân, ta sai rồi.

Tình thương của cha, cùng tình thương của mẹ hoàn toàn bất đồng, hắn càng hàm súc, càng không nói gì, như núi đồng dạng, ngươi còn nhỏ nhìn, hắn là của ngươi thần hộ mệnh. Thiếu niên nhìn. Hắn tựa hồ biến thành ngăn cản ánh mắt ngươi chướng ngại. Thanh niên lúc, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy, hắn biến thấp, ngươi cho rằng ngươi đã so với hắn cao.

Có thể trung niên lúc, đương ngươi lần nữa nhìn ngọn núi kia, ngươi biết chợt phát hiện, hắn một mực đều tại đâu đó, một mực đều tại yên lặng nhìn mình kiêu ngạo. Cuồng vọng, ích kỷ, cùng với hẹp, hắn đều tại bao dung, vô thanh vô tức bao dung.

Ngươi biết đáy lòng chua xót, ngươi biết bừng tỉnh đại ngộ, cái này. . . Tựu là tình thương của cha. 

Ngươi có được lúc, có lẽ cảm thụ không sâu, chỉ khi nào ngươi đã mất đi, ngươi tựu đã mất đi trong lòng thiên!

Tử dục dưỡng mà thân không tại. Cái này là bực nào bi thương, đây là trong cả đời. Sâu nhất thút thít nỉ non.

Đã từng lúc, ta nhận cho ta đã lâu đại, đối mặt ngài rất nhiều ngôn từ, rất nhiều quấy nhiễu, ta cảm thấy được ngài thay đổi, ta cảm giác mình đã có thể một mình bay lượn.

Cho đến ta gãy cánh, đầy người mỏi mệt, đã bay thật lâu thật lâu, ngẫu nhiên một lần quay đầu lại, ta chợt nhớ tới ngài, nhớ tới ngài theo như lời hết thảy, mà khi ta quay đầu lại lúc, chỉ có thể nhìn đến ngài phần, trước mộ phần, ta khóc, ta muốn nói, phụ thân. . . Ta sai rồi.

Đã từng, ta cúi đầu xuống nhìn xem ngài, quay người rời đi chỉ vì chứng minh chính mình, một số năm sau, đương có một ngày ta thắng thế giới, mang theo vinh quang của ta đi vào trước mặt của ngài lúc, ta vốn định xem ngài bộ dáng giật mình, có thể ta nhìn thấy, là ngài cho ta kiêu ngạo ánh mắt, một khắc này, ta bỗng nhiên đau lòng, ta ôm lấy tóc trắng xoá ngài, nhẹ nói lấy.

“Phụ thân, ta đã trở về.”

“Chuông vang hồn tán, một ngày là cha, cả đời là cha. Tiên cũng tốt, phàm cũng vậy, thân tình sao dễ bỏ đi. Cái gọi là đạo vô tình, ngộ hồng trần thuần túy là không tưởng. Người không có tình sao có thể minh tâm? Sao có thể hiểu đạo?” – Manh Hung Le

Và còn rất nhiều đoạn, tình tiết hay nữa trong truyện, các bạn có thể tìm đọc bản dịch hoặc bản convert truyện Ngã dục phong thiên của Nhĩ Căn trên google.

Mình viết review bài này nữa là đủ 4 bộ của Nhĩ Căn tính tới giờ. Các bạn có thể xem review 3 bộ Tiên nghịch, Cầu Ma, Nhất Niệm Vĩnh Hằng tại đây.

Câu nói kinh điển trong truyện: “Lão tổ ta liền tiễn ngươi một hồi tạo hóa.”

Ngũ Gia

Bài liên quan

14 bình luận

Nguyễn Thiên Hiếu 1 Tháng Bảy, 2017 - 9:20 sáng

truyện là hay, có bí ẩn, có giải đáp, thỏa mãn độc giả. Cơ mà vẫn còn 1 số khúc mắc giữa 3 bộ truyện của Nhĩ Căn không biết Ngũ Gia có thể giải đáp giúp mình được không ? 😀
1. Mình nhớ kết của Tiên Nghịch, Lục Mặc đã tản tu vi nhập lại vào Vương Lâm. Nhưng sao cuối truyện NDPT thì lại ngồi chung 1 thuyền với Diệt Sinh nhỉ ? ban đầu mình tưởng đấy chỉ là 1 bức tranh do Thủy Đông Lưu vẽ ra do có 1 đoạn đối thoại giữa 2 nhân vật này, nhưng hóa ra không phải.
2. Cũng đoạn kết TN, diệt sinh lão nhân nói 1 câu ” Ta không có tên. Nếu như ta là người đầu tiên của Nghịch Trần Giới này đạt tới Đạp Thiên Cảnh thì ngươi chính là người thứ hai. Giữa ta và ngươi, chúng sinh chưa có ai đạp thiên tới được đây” “Trừ phân thân của ngươi ra”, nhưng theo NDPT thì trước VL, còn có Tô Minh, Thương Mang mà ko hề đề cập đến DIệt Sinh

trả lời
Ngũ Gia 4 Tháng Bảy, 2017 - 9:35 sáng

1. Phân Thân có thể Ly cũng có thể Hợp. Có lẽ trước khi Vương Lâm chặt đứt ngón tay La Thiên rời đi đã cố ý để Lục Mặc ở lại chăng? Cũng như trên Tiên Cương Đại Lục còn có Thanh Thủy ở lại. Vì giúp Yêu Tôn cũng như chiếu cố hậu nhân Vương gia còn sót lại hoặc có thể là luyến tiếc cố hương.
2. Cái này thì Ngũ Gia cũng thấy rối, theo suy đoán thì Lão Nhĩ lúc đầu viết Tiên Nghịch cũng chỉ hàm ý rằng Người đánh cờ với Vương Lâm là tu sĩ từ Nghịch Trần Giới, nên mới nói là “người đầu tiên của Nghịch Trần Giới”, Vương Lâm là người thứ hai, còn Tô Minh, Thương Mang Lão Tổ thì không thuộc về Nghịch Trần Giới. Về cuối truyện Cầu Ma lại nói người đánh cờ với Vương Lâm là Diệt Sinh, chắc lão Nhĩ đang viết Cầu Ma rồi mới nãy ra ý tưởng liên kết Diệt Sinh với người đánh cờ lại nên vẫn còn tí sạn ở Tiên Nghịch :v. Diệt Sinh xuất hiện bí ẩn ở cả ba truyện nhưng đều không rõ đến từ đâu, theo Cầu Ma thì quê hương của lão ở một con bướm Tang Tương khác, sau khi thế giới đó bị Huyền Táng hủy diệt thì chỉ có mình lão bỏ chạy ra được, lão đi qua 3 con Tang Tương rồi mới tới con Tang Tương của Tô Minh. Còn về Ngã dục nhắc tới Vương Lâm, Tô Minh, Thương Mang Lão Tổ (3 người này chặt được 3 ngón tay La Thiên) nhưng vẫn tồn tại nhiều cường giả Siêu Thoát khác, Diệt Sinh, Thanh Thủy là 1 trong số đó.

trả lời
Nguyễn Thiên Hiếu 9 Tháng Bảy, 2017 - 2:31 sáng

haha, đọc cmt của Ngũ Gia xong chắc phải kiếm đọc lại tiên nghịch quá :)) Yêu Tôn là ai không nhớ nữa :'( Thanh Thủy thì nhớ là sư huynh của Vương Lâm, tu vi hình như còn chưa tới Không Kiếp, Thiên Tôn mà nhỉ 🙁

trả lời
Ngũ Gia 9 Tháng Bảy, 2017 - 3:31 sáng

Yêu Tôn chính là Mạnh Hạo đó đạo hữu. :v
Thanh Thủy ở Ngã Dục Phong Thiên đã có thể thoát khỏi sự dò xét của La Thiên nên tu vi cũng Siêu Thoát rồi. Về cuối có đoạn Thanh Thủy gặp Mạnh Hạo rồi đem hậu nhân Vương gia đi đó.

trả lời
nguyễn chí hà 26 Tháng Tám, 2017 - 1:58 chiều

Sao đoạn cuối tiên nghịch có đoạn nữ tử quay đầu lại ? Nữ tử đó là ai z

trả lời
Ngũ Gia 31 Tháng Tám, 2017 - 5:30 sáng

Lý Thiến Mai đó đạo hữu, Chuyện tình Cá với Chim. “Kiếp trước chàng là chim bay, ta là cá nhảy”

“Nàng càng nghĩ nhiều, khi nhập định, trong đầu lại hiện lên hình ảnh con cá dưới mặt nước, yên lặng nhìn cánh chim đang bay lượn trên không.

Cánh chim này một lần hạ xuống, rũ lông cánh, uống nước, mắt nhìn con cá dưới nước, chỉ là trong chốc lát nhưng lại như vĩnh hằng, tồn tại trong đầu Lý Thiến Mai.

– Thật sự. có kiếp trước không.”

trả lời
Lê Hồng Hải 7 Tháng Chín, 2017 - 2:37 chiều

Đọc bình luận của các fen mới càng cảm nhận sâu sắc hơn cái hay của truyện nhĩ căn. Riêng tiên nghịch mình đọc lại 2 lần rồi. Sau mỗi lần lại phát hiện thêm cái thâm thúy trong truyện mà lần đọc trước không để ý.

trả lời
Bảo 8 Tháng Mười Một, 2017 - 1:44 chiều

Ngũ Gia cho em hỏi Mạnh Hạo chỉ có 1 vợ ạ???

trả lời
Ngũ Gia 17 Tháng Mười Một, 2017 - 3:19 sáng

1 vợ là Hứa Thanh, và 1 người có thể gọi là tình nhân Sở Ngọc Yên. 2 mối tình đều sâu đậm.

trả lời
Độc Phong 19 Tháng Ba, 2018 - 2:27 sáng

Có một thắc mắc là trong truyện thấy có nhân vật Tô Yên ( hậu nhân Tô Minh) bị Mạnh Hạo bắt vào túi trữ vật sau Mạnh Hạo ở Thương mang lâm tử cảnh được bì đống hy sinh bản thân truyền tống cứu đi, có thấy Tô Yên rời khỏi túi trữ vật nhưng sau không thấy tác giả đề cập nữa, không biết hố này thế nào, mong ngũ gia giải đáp giúp đệ với

trả lời
Đan 20 Tháng Bảy, 2018 - 4:57 chiều

Ngũ Gia cho e hỏi là sau này Sở Ngọc Yên có thành được với MH không?

trả lời
Ngũ Gia 21 Tháng Bảy, 2018 - 1:02 chiều

Có gặp nhau với Mạnh Hạo lúc cuối. Theo tại hạ cô nàng này vẫn là 1 tri kỷ của Mạnh Hạo.

trả lời
Đan 28 Tháng Bảy, 2018 - 5:25 chiều

Bác cho e hỏi, tu sĩ áo đen trong bức tranh có phải là hình ảnh hay phân thân của Vương Lâm không ạ? Tô Yên chắc là hậu nhân của Tô Minh đúng không bác?

trả lời
Thời gian 1 Tháng Chín, 2018 - 4:31 sáng

Tô Yên có thể là con cháu của Tô Minh nhưng cũng chỉ là vai phụ thôi không đáng nói. Còn tu sĩ áo đen đúng là Lục Mặc, ở bên Tiên Nghịch thì Lục Mặc có quen biết khá lâu với lão Diệt Sinh do ngồi chờ VL luân hồi cứu sống thê tử, hoặc có thể là vì đạo của Lục Mặc giống với lão Diệt Sinh nên cuối cùng 2 người họ đi chung.

trả lời

Bình luận