
Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào
Truyện của Takuji thực sự đối với mình rất khó tóm tắt, nhưng có thể nói về cảm giác khi đọc “Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào” là, thực sự yên bình lắm.
Không phải truyện không có sóng gió, mà Takuji viết rất yên bình. “Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào” là câu chuyện về tình bạn, tình yêu và gia đình. Takuji dường như không viết truyện cho người trẻ ưa mơ mộng, mặc dù ông thường đưa các yếu tố giả tưởng vào tác phẩm của mình. Takuji viết cho những người nỗ lực muốn tìm kiếm hạnh phúc trong cuộc đời này.
Tác giả : Takuji Ichikawa
Thể loại : Hiện đại, Giả tưởng, Thanh xuân, HE.
Độ dài : 18 chương.
Tình trạng : Hoàn thành, đã xuất bản, đã chuyển thể thành phim.
Đơn vị phát hành: Nhã Nam
“Này, Satoshi.”
“Gặp được cậu tớ vui lắm. Tớ chỉ muốn nói như vậy thôi.”
Đó là lời của Karin mười ba năm sau nói với Satoshi hai mươi chín tuổi.
Khi Karin, Satoshi, Yuji mười ba tuổi, họ là những người bạn thân thiết với những tính cách kì lạ. Yuji vẽ tranh, Satoshi yêu thích các loài thủy sinh, Karin chín chắn và bạo gan như con trai. Họ cùng nhau trải qua quãng thời gian vui vẻ, nuôi Trash – con chó trong bãi rác của Yuji.
Cùng nhau đau lòng khi Trash mất đi. Họ là những đứa trẻ nhân hậu và suy nghĩ sâu hơn cái tuổi mười ba ấy rất nhiều.
Karin là một cô gái xinh đẹp. Satoshi và Yuji đều cảm thấy như vậy kể từ khi cả ba mới chỉ là những đứa trẻ. Cô tinh nghịch, nhưng cũng rất dịu dàng. Bởi vì như vậy, Yuji mới thích Karin. Nhưng cậu chưa từng nói ra. Rất nhiều năm sau khi gặp lại, Satoshi mới khám phá ra điều ấy. Nhớ rằng anh từng hỏi Yuji.
“Thực sự thì, với Yuji, Karin là người như thế nào?”
“Tớ thích cậu ấy.” Yuji nói như thế. Nhưng sau đó lại nói: “Đến bây giờ tớ vẫn thích cậu ấy, nhưng tớ còn thích Momoka hơn.”
Rất thực tế, họ biết thế nào là tốt nhất cho mình và người kia. Không phải cứ cố chấp mới là tuổi trẻ.
Khi Satoshi gặp lại Karin, anh không lập tức nhận ra cô là người bạn thuở ấy, nhưng Karin vẫn kiên trì ở lại cho đến khi Satoshi tự mình nhận ra. Bởi vì cô tin rằng, nhất định Satoshi sẽ không quên mình.
Trong lòng họ, người kia luôn có vị trí không ai thay thế được.
Và rồi cuối cùng, họ nhớ tới Yuji. Khi nghe Momoka kể về chuyện của Yuji, cậu bị chính mẹ của mình lừa lấy rất nhiều tác phẩm, thậm chí cậu ấy đã đổ bệnh vì lao lực, hai người đã cố gắng giúp đỡ Yuji. Dù là mười ba năm trước hay mười ba năm sau, tình cảm giữa ba người vẫn rất đẹp. Quãng thời gian sau khi Karin lạc vào thế giới giấc mơ của cô ấy, Satoshi kiên trì chờ đợi cô tỉnh dậy, anh đều cô độc một mình. Trước khi Karin rơi vào giấc ngủ triền miên không biết bao giờ mới tỉnh lại, cô đã làm tặng Satoshi một món quà, đó là một chương trình hẹn giờ. Cứ đến sinh nhật Satoshi, nó lại mở ra. Trong đó có hình của Satoshi và Karin do chính cô vẽ. Có lẽ, ấy cũng là cách duy nhất Karin có thể làm với mong muốn không để Satoshi cô độc nữa.
Satoshi thỉnh thoảng tỉnh giấc vào nửa đêm, anh biết không thể, nhưng vẫn cất tiếng gọi Karin như thể cô ở ngay bên cạnh. Rằng: “Tớ nhớ cậu lắm.”
Họ cứ như vậy tìm thấy nhau, kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng gặp lại nhau một lần nữa.
Trích chương cuối:
“Xin lỗi.” Karin nói. “Xin lỗi, tớ đã bắt cậu phải chờ thế này.”
“Không. Không sao cả. Thực sự là không sao cả.”
Cuối cùng tất cả mọi người đều hạnh phúc.
Cuối cùng, không ai phải cô độc một mình nữa.
Cảm ơn Takuji Ichikawa vì đã mang đến một câu chuyện tuyệt diệu đến vậy.
Review by Ám Dung Hoa – fb.com/ReviewNgonTinh0105
Nói sao nhỉ? Một câu chuyện quá đỗi nhẹ nhàng, quá đỗi thơ mộng và quá đỗi nên thơ. Tác giả vẫn cứ giọng văn như thế, xây dựng tình huống truyện và cho nhân vật của mình sống thật bình đạm, an yên và gần gũi. Yuji, Karin và Satoshi cứ như những ngọn gió trong lành quấn quýt với nhau từ thuở thiếu thời. Để đến 15 năm sau, ba ngọn gió ấy không hẹn mà gặp nhau lần nữa, mặc dù trong hoàn cảnh không như tưởng tượng, nhưng vẫn bất ngờ và trọn vẹn. Cái cách mà từng nhân vật bám víu và giữ chặt lấy lời hứa của mình thuở nhỏ như một động lực sống mạnh mẽ, như lời bố của Satoshi: “Nó còn mạnh hơn nhiều so với từ trường hay trọng lực. Dù nói gì đi chăng nữa, dù khoảng cách có xa đến nhường nào thì lực ấy cũng không hề yếu đi… Chúng ta được kéo lại gần nhau bởi lực mạnh mẽ đó. Thế nên dù có xa nhau mười lăm năm thì vẫn có thể gặp lại nhau. Đúng thế phải không?” Và chúng ta cũng nên trông chờ vào cái phần “lập dị”, “siêu hình” của tác giả Takuji. Karin bị mắc chứng ngủ rũ, khi mà cô đặt mình xuống ngủ là sẽ không bào giờ tỉnh lại, nhưng chính vì thế mà câu chuyện mới trở nên ý nghĩa. Karin đi vào thế giới trong mơ để đánh thức Yuji sống trở lại, hội ngộ với Satoshi sau bao tháng ngày xa cách. Bố Satoshi cũng nhờ vào thế giới ấy mà lay dậy Suzune, chị của Karin, người đã ngủ suốt 26 năm trời. “Chúng ta không chia lìa mà đang gắn kết với nhau. Ai cũng sẽ là chất xúc tác cho hai người nào đó và cuộc đời này tràn đầy những phản ứng hóa học.” Chẳng phải vì thế mà khoảng cách không còn gì đáng ngại đúng không? “Nếu gặp người ấy, cho tôi gửi lời chào”. Cả Karin, Satoshi và Yuji đều đã gặp nhau vào một khắc nào đó của cuộc đời. Họ đã cố sống để trưởng thành, để chờ đợi, để yêu thương, và để hạnh phúc. Cuốn sách khép lại đính kèm với một nụ cười mãn nguyện. Vậy là đủ! Lời thoại của các nhân vật rất tự nhiên, giọng văn nhẹ nhàng, dễ chịu. Tình huống truyện rõ ràng, cách kể đan xen quá khứ và hiện tại giúp người đọc hiểu rõ hơn về tính cách của từng nhân vật. Và cuối cùng, bìa sách thật sự rất đẹp! – La Thành Duy Thiên